Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013

Thơ Thái Bá Tân


NÓI VÀ LÀM

Tôi không biết ông Thiệu,

Yêu mến lại càng không,

Nhưng buộc phải thừa nhận

Một thực tế đau lòng,



Rằng ông ấy nói đúng,


Thời còn ở Miền Nam:


“Đừng nghe cộng sản nói.


Hãy xem cộng sản làm!”



Tôi sống ở Miền Bắc


Sáu mươi lăm năm nay,


Và buộc phải thừa nhận


Một thực tế thế này:



Rằng ta, đảng, chính phủ,


Thường hay nói một đàng


Mà lại làm một nẻo.


Nhiều khi không đàng hoàng.



Đảng, chính phủ luôn nói,


Mà nói hay, nói nhiều,


Rằng sẵn sàng chấp nhận


Những ý kiến trái chiều.



Vậy mà một nhà báo,


Nói ý kiến của mình,


Nói đàng hoàng, chững chạc,


Có lý và có tình,



Liền bị buộc thôi việc.


Ai cũng hiểu vì sao.


Không khéo lại tù tội.


Như thế là thế nào?



Như thế là các vị


Mặc nhiên thừa nhận mình


Không làm như đã nói,


Gây bức xúc dân tình.



Là một người yêu nước


Là công dân Việt Nam,


Tôi mong đảng đã nói,


Là nhất thiết phải làm.



Vì đó là danh dự,


Niềm tin và tương lai.


Hãy chứng minh ông Thiệu


Nói như thế là sai.



PS


Tôi không biết ông Trọng,


Yêu mến lại càng không,


Nhưng là chỗ người lớn,


Tôi thành thật khuyên ông



Rút cái giấy sa thải


Một nhà báo công minh.


Phần ông, nếu phục thiện,


Cũng nên xem lại mình.

Tôi nhận hưu nhà nước


Cũng đã mấy năm nay.


Hy vọng còn được nhận


Sau bài thơ ngắn này.



Thái Bá Tân NGUYỄN ĐẮC KIÊN

Giữa một đám bồi bút


Chuyên ngậm miệng ăn tiền,


May có một tiếng nói,


Đó là Nguyễn Đắc Kiên.



May lắm các bác ạ.


Chứ nếu không, về sau,


Chúng ta, người cầm bút,


Chẳng còn dám nhìn nhau.



May, và mừng - đất nước


Còn nhiều người dấn thân.


Sau vụ này thôi nhé


Cái trò “lắng nghe dân”.