Hãy đợi đấy, hồi sau sẽ rõ!
Bùi Văn Bồng
1. Quyền và hành đến đâu?
Việc chuyển giao Ban Chỉ đạoPCTN từ Chính phủ sang Trung ương Đảng là đúng với tư tưởng của đường lối “Đảng lãnh đạo trực tiếp, tuyệt đối, toàn diện”, là việc cần thiết xây dựng Đảng ta ngày càng trong sạch, vững mạnh, lấy lại niềm tin của nhân dân. Nhưng nếu Ban NCTW chủ yếu là người phát hiện, báo cáo tiêu cực lên TBT để xem xét xử lý, lại họp tập thể cân nhắc, “nâng lên đặt xuống”, rồi xem xét kỹ lại vụ việc theo sự cẩn tắc quá mức: “nguyên nhân, lịch sử-hiện tại, tương lai, thống nhất và đấu tranh giữa các mặt đối lập”, rồi thì “cân đối, tổng hòa các mối quan hệ”, lại phải tính toán “khách quan, biện chứng”… thì cũng khó mà đưa các vụ việc cùng người phạm tội ra ánh sáng pháp luật một cách công minh. Vì thế, trong tình hình hiện nay, nên chăng cần mạnh dạn giao thực quyền như kiểu “Thượng phương bảo kiếm” trao cho Ban NCTW, tự chịu trách nhiệm trước nguyên tắc, điều lệ Đảng và Pháp luật Nhà nước, có quyền kịp thời tạm đình chỉ chức vụ trong đảng từ cấp ủy trở xuống và báo cho Tổ chức, chính quyền biết để tạm ngưng chức vụ bên phía chính quyền trong quá trình điều tra để có kết luận đúng sai, tránh những vụ như Dương Chí Dũng và một số trường hợp khác đã xảy ra! Nhiều vụ đã “ngâm lâu cho trầu khô úa”, “để lâu cứt trâu hóa bùn”, rồi dẹp qua luôn, cuối cùng để cho vụ việc cho dù tày đình đến mấy cũng được đặc ân “chìm xuồng”, ù xọe hòa cả làng.
Về vấn đề này, nguyên Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương, ông Vũ Quốc Hùng, cho rằng đây là sự thay đổi sáng suốt và tích cực. Nhưng có người lại cho rằng việc chống tham nhũng hiện nay đầy gay go, phức tạp, chưa hẳn Ban chỉ đạo Phòng-chống tham nhũng do ai nắm mà có thể tin vào hiệu quả được. Đảng đứng ra kiên quyết vào cuộc lãnh đạo chống tham nhũng mà như Hội nghị Trung ương 6 mới rồi thì cũng coi như “hòa cả làng”, chỉ là “cảnh báo, cảnh tỉnh, giáo dục, răn đe” là chính; vẫn là dĩ hòa vi quý: “trên tình đồng chí thương yêu lẫn nhau, giúp nhau cùng tiến bộ”…. Kỳ họp thứ 4, Quốc hội khóa XIII đã thảo luận Luật Phòng-chống tham nhũng, thực hành tiết kiệm và chống lãng phí, cho rằng cần phải có Ban Chỉ đạo PCTN, nhưng dứt khoát không phải do cơ quan hành pháp thực hiện. Nhưng đề nghị này khi đó đã không được chấp thuận. Việc chuyển đổi mô hình từ trực thuộc Chính phủ sang thuộc Bộ Chính trị là coi như cuộc thay đổi “mã đáo”, như chạy một vòng quanh sân vận động, nay lại trở về chỗ cũ.
Sang đầu năm 2013, câu hỏi: “Bao giờ Ban nội chính Trung ương tái lập, ai sẽ giữ chức Trưởng ban?” đã rõ. Ông Nguyễn Bá Thanh đã được giao nhiệm vụ chính thức làm Trưởng ban Nội chính Trung ương năm thứ 41, sau khi gián đoạn 5 năm. Ông Nguyễn Bá Thanh (59 tuổi), quê huyện Hòa Vang, Đà Nẵng, từng là Giám đốc Sở Nông nghiệp Quảng Nam – Đà Nẵng (cũ), Chủ tịch UBND Đà Nẵng và Bí thư Thành ủy Đà Nẵng. Ông hiện là Ủy viên trung ương Đảng, Bí thư Thành ủy kiêm Chủ tịch HĐND thành phố Đà Nẵng.
Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã nói với cử tri Hà Nội sau kỳ họp Quốc hội vừa qua rằng lý do phải tái lập lại Ban Nội chính Trung ương và Ban Kinh tế Trung ương, cho dù vừa được giải tán, là vì “Đã sinh ra quyền lực thì phải có cơ quan giám sát quyền lực ấy”..
Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã nói với cử tri Hà Nội sau kỳ họp Quốc hội vừa qua rằng lý do phải tái lập lại Ban Nội chính Trung ương và Ban Kinh tế Trung ương, cho dù vừa được giải tán, là vì “Đã sinh ra quyền lực thì phải có cơ quan giám sát quyền lực ấy”..
Thời gian gần đây, ông Nguyễn Bá Thanh là nhân vật được truyền thông chú ý nhiều sau những thông điệp khá thẳng và mạnh liên quan tới tình hình kinh tế xã hội của đất nước. Dư luận trong nước cho rằng so với nhiều chính khách “không nói cũng không làm”, “nói mà không làm”, hoặc “nói X, nhưng làm Y”, thì ông Nguyễn Bá Thanh là một lãnh đạo biết tạo ấn tượng cả qua lời nói và việc làm.
Trong bối cảnh này, ông Nguyễn Bá Thanh ‘xoay trở’, chí quyết, vũng lòng để hoàn thành được “đại trọng trách” này quả là không dễ. Đã ở ương vị mới giữa thời điểm “nước sôi lửa bỏng” của mặt trận chống tham nhũng và chỉnh đốn Đảng, mong sao ông Thanh sẽ làm được như ông đã nói: “Vấn đề là phải có người chịu trách nhiệm cá nhân chứ không thể cuối cùng rồi hoà cả làng… Miễn sao biết đội xã tắc lên đầu, một lòng vì dân. Làm thì phải có lửa! Ai mệt quá thì giơ tay xin nghỉ!”. Không biết sắp tới ‘xã tắc và vì dân’ được ông đội trên đầu như thế nào? Và cái ‘lửa’ của ông tại Ban Nội chính Trung ương ‘mã đáo’ lần này có độ nóng và tỏa sáng đến đâu? Từ đây, cả nước đang xem-nghe-nhìn-bình phẩm… ông Thanh thể hiện quan điểm, tư tưởng, bản lĩnh, tâm và tầm, trách nhiệm trước dân trước Đảng đến đâu?
Trước sự kiện ông khỏa sóng sông Hàn, rời sân Chi Lăng ra sân Mỹ Đình, trang blog của nhà văn Nguyễn Quang Lập chiều 3-12 đã có sự chia sẻ, ‘cạnh khóe’ và nhắc khéo rằng: “Cố lên ông Thanh! Làm vài quả thủng lưới bọn tham nhũng nhé. Nhưng hãy cẩn thận và tỉnh táo, đừng mắc bẫy việt vị của chúng nó. Sân Mỹ Đình không dễ chơi như sân Chi Lăng, ông rất khó có cơ hội một mình một bóng. Nhất là trọng tài cũng phải cảnh giác. Trọng tài sân Mỹ Đình nếu không gian cũng lú thì rất khó chơi đấy ông Thanh!”.
Nhìn xưa lựa nay thì thấy cái thực quyền trong xã hội không thuộc người có tâm có tài, mà thực quyền nhất vẫn là túi hầu bao cá nhân, là thủ đoạn ngang ngược, liều lĩnh đầy tội ác và sự cố kết phe nhóm bất tuân pháp luật, coi người như rác. Suy cho cùng, tình thế hiện nay cái ghế Trưởng ban Nội chính cũng chẳng thực quyền và chẳng có vai trò gì nếu mọi sự chung quanh vẫn vậy. Với chủ kiến, tính khí và phong cách Nguyễn Bá Thanh làm cái việc nội chính lúc này quả là trần thân cơ lược, nhất là trừng mắt trước “cả bầy sâu chúa sâu chùm lâu năm đã đã thành tinh hóa quái”.
Trước sự kiện ông khỏa sóng sông Hàn, rời sân Chi Lăng ra sân Mỹ Đình, trang blog của nhà văn Nguyễn Quang Lập chiều 3-12 đã có sự chia sẻ, ‘cạnh khóe’ và nhắc khéo rằng: “Cố lên ông Thanh! Làm vài quả thủng lưới bọn tham nhũng nhé. Nhưng hãy cẩn thận và tỉnh táo, đừng mắc bẫy việt vị của chúng nó. Sân Mỹ Đình không dễ chơi như sân Chi Lăng, ông rất khó có cơ hội một mình một bóng. Nhất là trọng tài cũng phải cảnh giác. Trọng tài sân Mỹ Đình nếu không gian cũng lú thì rất khó chơi đấy ông Thanh!”.
Nhìn xưa lựa nay thì thấy cái thực quyền trong xã hội không thuộc người có tâm có tài, mà thực quyền nhất vẫn là túi hầu bao cá nhân, là thủ đoạn ngang ngược, liều lĩnh đầy tội ác và sự cố kết phe nhóm bất tuân pháp luật, coi người như rác. Suy cho cùng, tình thế hiện nay cái ghế Trưởng ban Nội chính cũng chẳng thực quyền và chẳng có vai trò gì nếu mọi sự chung quanh vẫn vậy. Với chủ kiến, tính khí và phong cách Nguyễn Bá Thanh làm cái việc nội chính lúc này quả là trần thân cơ lược, nhất là trừng mắt trước “cả bầy sâu chúa sâu chùm lâu năm đã đã thành tinh hóa quái”.
Đối trận trước cả “rừng họng súng phản pháo” của “một bộ phận không nhỏ” quả là không đơn giản chút nào. Ban Nội chính “mã đáo”, nhưng thành công được bao nhiêu, phát huy vai trò, nhiệm vụ, quyền hành và hiệu quả thế nào có lẽ ai cũng phải chờ. Chờ đợi những kết quả tốt đẹp, có hứa hẹn tin cậy, được nhân dân đồng thuận.
2. Cải tổ hay đưa hổ vào ” Vườn bách thú”?
Ông Nguyễn Bá Thanh với sự thẳng thắn, bộc trực, muốn “minh bạch hóa”, không ngần ngại chỉ ra tại Nghị trường những lỗ hổng về yếu kém quản lý Nhà nước: “Vinalines thua lỗ, chủ tịch bỏ chạy, công an không bắt không được. Nói ra cứ như chuyện đùa, cử tri bức xúc hỏi mà không biết trả lời thế nào, mặt cứ trơ ra. Trong khi 70.000 hộ gia đình chính sách, hỗ trợ chẳng được bao nhiêu tiền mà cứ đưa lên đưa xuống, chưa quyết được. Đằng này, hàng nghỉn tỉ đồng tiền đổ sông, đổ biển sót hết cả ruột”. Phát biểu đó càng khiến cho nhiều người đang giữ ghế trọng trách chạm nọc, và càng coi ông là cái gai, thậm chí coi như “đinh tặc”!
Ông có nhiều hoạt động tôn trọng dân chủ, tôn trọng quyền con người, xông xáo đi cơ sở, gần gũi người lao động. Ông nói năng, phát biểu khá cẩn trọng, biết cách với từng đối tượng, từng trình độ phải giao tiếp thế nào cho phù hợp, hầu như rất ít khi ông thả lưỡi để bị ”cướp cò…mồm” như nhiều vị quan chức khác. Ông cũng tìm cách đặt ra chính sách để chống tiêu cực trong lực lượng cảnh sát giao thông Đà Nẵng, sẵn sàng “đấu trận” với ngân hàng, ủng hộ doanh nghiệp…
Nghĩa là: Tuy đã nhiều năm rồi, nhưng mà những kinh nghiệm đổi mới ở Đà Nẵng không được tỉnh, thành phố nào học theo, không được Trung ương coi là điển hình là mô hình áp dung ra cả nước, trước hết là ngay tại cấp Trung ương. Không khéo, và đã có, ông Thanh bị coi là “lập dị”, lạc lõng giữa “một bộ phận không nhỏ” mà NQTW 4 đã đúc kết, khẳng định. Vậy, càng thấy, đã rõ: Cách mạng không thể “xuất khẩu”, và “Trên không cần học dưới”.
Cái khoảng trời riêng của ông Thanh ở Đà Nẳng có sự “tạnh ráo” mà đa số người dân tán đồng, đặt kỳ vọng, đem lại hiệu quả chính trị-xã hội thiết thực. Nhưng khoảng trời ấy khó có thể làm tạnh mưa gió bão bùng, xua giá buốt ở những nơi còn gian khó, lầm than khác, nhất là trong bối cảnh hiện nay. Ông Thanh được điều ra Trung ương giao cho chức Trưởng ban Nội chính – đó là “chọn mặt gửi vàng”, một cách cải tổ, tin cẩn giao việc trọng đại, việc hóc búa lúc này nhằm có lợi cho “quốc kế dân sinh”, hay là một cách “điệu hổ ly sơn, đưa hổ vào vườn bách thú”? Muốn thẩm định sự thể ‘con tạo xoay vần” thế nào? ‘Hồi sau sẽ rõ!’.
Theo BVB, Rút từ bài Xã tắc và ” lửa” Nguyễn Bá Thanh và Cải tổ, hay đưa hổ vào “Vườn bách thú” ?