Thứ Năm, 4 tháng 4, 2013






  • Đặng Phương Bích 

    Lúc này đã gần trưa, chị Sông Quê được một người 
    quen chở đến. Ông ấy cứ bảo tôi ngồi xuống nói 
    chuyện. Biết ông ấy từng làm ở Ủy ban nhân dân 
    thành phố, tôi hỏi ông ấy nghĩ gì về vụ Đoàn Văn 
    Vươn. Ông ấy bảo, nói thật là chúng tôi đều nghĩ 
    Vươn là người tốt, rất tốt, nhưng cái sai của Vươn 
    là chống lại bằng vũ khí. Giá như Vươn cứ chấp 
    hành, rồi tiếp tục khiếu nại thì hơn. Còn việc chính 
    quyền Tiên Lãng làm sai thì đã bị xử lý cả loạt rồi.


    Tôi hết sức kiên nhẫn nghe ông ta nói xong rồi mới 
    phản công, rằng thứ nhất, cách đây hơn một năm, 
    báo chí đã loan tải kết luận chính thức của thủ tướng 
    chính phủ, đây là một vụ cưỡng chế hoàn toàn trái 
    pháp luật, yêu cầu phải điều tra lại và xử lý nghiêm 
    minh. Thứ hai, đã là cưỡng chế sai thì việc chống lại 
    cái sai chính là cái đúng. Thứ ba, việc bắt và khởi tố 
    ông Khanh là kiểu chữa bệnh không chữa tận gốc. 
    Chính ông Khanh là người phản đối cưỡng chế. Việc 
    ông ấy nhận chân trưởng ban cưỡng chế vì ông ấy 
    giống như một người lính, chỉ làm theo lệnh trên. 
    Thay vì truy trách nhiệm kẻ ra lệnh cưỡng chế, thì 
    chính quyền lại sẵn sang thí ông Khanh làm con tốt. 
    Thứ tư, ông bảo nhà Vươn cứ chấp hành cưỡng chế 
    đi, rồi kiếu nại sau, như vậy ông thực không biết tý gì 
    về tình trạng của người dân, ròng rã đi khiếu kiện 
    hàng mấy chục năm trời mà đâu được giải quyết? 


    Quên không giới thiệu một người khách, là bạn của 
    chủ nhà, cũng là dân Tiên Lãng. Khi tôi hỏi, sao 
    không thấy dân Tiên Lãng hiệp thông ủng hộ nhà 
    Vươn? Anh ta nói: bị chặn hết ở cầu Khuể rồi. Tôi đi 
    từ hôm trước nên giờ mới đươc ngồi đây, nghỉ việc 
    để đi xem xử Vươn mà rốt cục có được vào đâu. Nói 
    về Đoàn Văn Vươn thì dân Tiên Lãng mang ơn nhiều. 
    Gia đình tôi cũng khai hoang như nhà Vươn, nhưng 
    xã chỉ giao 2 năm. Gần đến hạn thì xã lại gọi lên làm 
    luật, không thì bảo sẽ thu hồi để giao cho người 
    khác. 2 năm thì làm được cái gì? Sau vụ Vươn, xã 
    không dám hành dân như trước nữa. 

    Đang nói chuyện, Xuân Diện chạy xuống thông báo
     phiên tòa tạm nghỉ, vợ chồng nhà Vươn, Quý đã 
    được ôm nhau trong nước mắt. Mới kể đến đó, Xuân 
    Diên bỗng hu hu rồi chạy lên gác. Tôi nghe nói vợ 
    chồng họ khóc khi đuợc gặp nhau thì nước mắt cũng 
    trào ra, thấy Xuân Diện hu hu lại tưởng hắn đùa, nghĩ 
    hắn đùa thật vô duyên thì chị Sông Quê đi xuống, 
    bảo Xuân Diện đang gục đầu vào tường khóc nức nở, 
    nên không dám dỗ nữa, thế là tôi lại càng nước mắt 
    ngắn nước mắt dài.

    Sau này chị Sông Quê kể, lúc tôi vào bếp phụ bà chủ 
    dọn cơm, ông bạn chị ấy hỏi tên tôi rồi bảo: nói như
    cô Bích thì không thể tranh luận được. Hóa ra ông ta 
    cũng chỉ thích người khác nghe ông ta nói, còn chả 
    thích nghe ai nói cả. Nghe để đấy, không bày tỏ 
    chính kiến thì nghe làm gì cho phí thời gian, khác gì 
    robot? Sao không dùng lý để chứng minh, mà lại 
    phát biểu theo cảm tính là thích hay không thích thế 
    nhỉ?


    Chuẩn bị ăn cơm trưa thì liên lạc được với blogger 
    Nguyễn Tường Thụy. Ông khách người Tiên Lãng 
    xung phong nhận chân đi đón. Lát sau thấy lão chiến 
    sĩ già, đồ đạc đeo lỉnh kỉnh khắp người bước vào, tóc 
    tai bơ phờ. Bên mâm cơm, câu chuyện về họ Đoàn lại 
    như pháo rang. Ăn trưa xong, tất cả chúng tôi chui 
    vào một phòng. Tôi và chị Sông Quê không muốn 
    sang phòng khác, bèn mượn cái chiếu rải xuống đất, 
    định bụng là vừa nằm vừa nói chuyện. Ai dè đặt lưng 
    xuống là tất cả chìm vào giâc ngủ, quên cả cái sàn 
    nhà cứng và lạnh.

    Giấc ngủ ngắn nhưng rất sâu, tưởng như chưa bao
     giờ đươc ngủ ngon như thế. Xuân Diện vẫn là người
     đánh thức chúng tôi dậy bằng những thông báo mới 
    nhất trên mạng. Tôi và chị Sông Quê rủ nhau ra khu 
    vưc tòa án. Không còn bóng một người dân nào 
    quanh đó. Khi hai chị em vừa mới đi vào vỉa hè, bên
     làn đường các phương tiện xe cộ vẫn đang lưu 
    thông, lập tức công an bu lại, yêu cầu chúng tôi quay
     trở ra. Qua thái độ của họ, tôi nghĩ có khi chỉ cần hỏi
     thêm một câu, họ sẽ lâp tức đưa chúng tôi về đồn 
    ngay tức khắc mà chả cần lý do gì.

    Chúng tôi loanh quanh một lúc thì cũ
    ng đã gần hết giờ chiều. Liên lạc được với Thương và 
    Hiền. Hóa ra phiên tòa đã nghỉ, hai chị em họ đã về 
    đến cầu Rào. Chúng tôi bảo hai chị em dừng lại, chờ 
    chúng tôi đến gặp, nhưng họ nói an ninh đang theo 
    họ rất đông. Chiều nay tòa mới làm xong phần xét 
    hỏi, mai mới tranh tụng.

    Mấy anh chị em chúng tôi cân nhắc tình huống, thực
     ra nếu chỉ để theo dõi kết quả phiên tòa, chúng tôi 
    có 
    thể theo dõi qua mạng. Cái chính chúng tôi muốn
     quan sát phản ứng của người dân và cách hành xử 
    của chính quyền ra sao, trong một phiên tòa đặc biệt 
    quan trong như thế này. Rõ ràng, mọi động thái 
    ngăn chặn từ cách xa hàng chục cây số cho đến phạm 
    vi 200 mét như thế này đã cho thấy, bất chấp dư
     luận, họ không muốn cả một “con ruồi” đến gần họ
    . Họ sợ không chỉ công lý mà còn sợ cả việc người ta 
    thương yêu, chia sẻ động viên lẫn nhau trong cơn 
    hoạn nạn. Họ muốn những người họ Đoàn phải run
     sợ khi thây không có ai bên cạnh chăng? Rốt cuộc ai 
    mới là kẻ đang run sợ đây? Kẻ vô minh thì đâu biết 
    dùng trí nhân để thay cường bạo?

    Chúng tôi mừng khi biết những người trong gia đình 
    họ Đoàn rất kiên cường. Tôi nghĩ ngay cả tình huống 
    xấu nhất là có bị kết án nhiều năm, lịch sử vẫn sẽ ghi
     nhận sự hy sinh của họ một cách xứng đáng.

    Chúng tôi quyết định trở về Hà Nội ngay trong đêm
     mùng 2/4. Chúng tôi đến đây qua nhiều ngả, nhưng
     khi trở về, chúng tôi lại cùng đồng hành trên một 
    con
     đường, mơ về một ngày thấy quê hương Tiên Lãng 
    được chào đón những người con của họ Đoàn trở về
    , tiếp tục sự nghiệp xây dựng còn đang dang dở của 
    họ…




    Hà Nội ngày 3/4/2013

    * Một chi tiết cảm động nữa mà tôi thấy cần phải 

    nhắc đến, đó là sự có mặt của cụ giáo sư Ngô Đức 

    Thọ. Mặc dù tuổi cao, cụ vẫn hăng hái đi dự phiên 

    tòa để ủng hộ gia đình họ Đoàn. Ngay cả khi chúng 

    tôi bận bịu, không lo chu tất phương tiện đi lại cho 

    cụ, cụ vẫn vui vẻ một mình bắt xe khách để về Hà 

    Nội. Một bậc cao niên như cụ còn quan tâm đến xã 

    hội như vậy, mới thấy nỗi vất vả của chúng tôi chẳng 

    thấm tháp vào đâu.ớc · Thích